Lối đi không có dấu chân người
Ai cũng muốn làm điều gì đó rất lớn lao nhưng lại không nhận ra rằng cuộc sống được tạo thành từ những điều rất nhỏ
O. Henry viết câu chuyện “Chiếc lá cuối cùng” với cái kết khiến người ta phải suy ngẫm. Cụ Bơ-men đã ra đi để giữ lại niềm tin của Giôn-xi vào những chiếc lá của cây thường xuân đang rụng dần dần, và rồi Giôn-xi sau đó vui vẻ trở lại cuộc sống và vượt qua được căn bệnh sưng phổi. Cuộc sống thực ít có những người như cụ Bơ-men, nhưng câu chuyện đó thật sự đã gợi ra một thái độ sống mà theo cách nói của danh ngôn Nam Phi là “Hãy hướng về phía Mặt trời, bóng tối sẽ ngả dần về phía sau lưng bạn”.
Mặt
trời và bóng tối là hai thái cực đối lập. Mặt trời là nguồn ánh
sáng rực rỡ nhất, tỏa ra những hơi ấm và tượng trưng cho những gì
tốt đẹp nhất của cuộc sống. Từ xa xưa, người Ai Cập cổ đại đã tôn
thờ thần Mặt trời là vị thần tối cao nhất của đất nước họ. Hoa
hướng dương luôn vươn về phía mặt trời, là biểu tượng cho niềm tin
vào một tình yêu chung thủy. Con người có thể ví mọi thứ mình trân
trọng và khao khát là mặt trời, là ánh sáng. Còn bóng tối là
tượng trưng cho những khó khăn, trở ngại, những ám ảnh, đau khổ,
những điều tồi tệ trong cuộc sống. Hãy hướng tới ánh mặt trời - đó
là khi con người hướng tới những điều tốt đẹp, sự thành công và một
tương lai tươi sáng. Bóng tối sẽ ở lại, cũng như những khổ đau, khó
khăn của cuộc sống không thể ngăn cản bước tiến của con người. Suy
ngẫm về câu danh ngôn Nam Phi, có thể hiểu rằng khi ta biết hướng tới
tương lai và những điều tốt lành cũng là khi ta ta có thể đứng lên
trên tất thảy những khó khăn, gian nan của trường đời, những thất
bại, khổ đau và cả những điều tồi tệ nhất.
Một
quả cầu vàng rực giữa không gian, dù tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ thế
nào, chắc chắn không bao giờ có thể ban phát ánh sáng tới mọi ngõ
ngách trên Trái Đất này. Sự thật là trong đời sống của bất kỳ ai
trong chúng ta, dù là của bậc vĩ nhân hay là kẻ bần cùng của xã
hội đều có cả mặt trời và bóng tối, điều tốt đẹp và điều tồi
tệ, thành công và cả thất bại. Đây là hai mặt tồn tại song song, dù
đối lập nhưng cũng hô ứng với nhau tạo nên bức tranh cuộc sống nói
chung và cuộc đời mỗi con người nói riêng. Trong một kỳ thi, một cuộc
cạnh tranh đấu đá, có người thắng thì sẽ có người thua. Giữa những
chồng hồ sơ xin học bổng gửi tới một trường đại học, ban tuyển sinh
sẽ chọn ra những cá nhân xuất sắc nhất và đó cũng là lúc hàng
ngàn học sinh khác bị đánh trượt. Khi có một người thành công thì ở
đâu đó trên trái đất này hẳn sẽ có một người vừa thất bại và chực
bỏ cuộc. Ranh giới giữa hai mặt này đôi khi rất mong manh.
Chúng
ta không tránh khỏi bóng tối. Nói cách khác, ta không thể lẩn tránh,
không có quyền chọn lựa hay quyết định những điều bỗng nhiên đến với ta.
Nghịch cảnh là sự bất khả kháng và nó vẫn luôn hiển hiện trong cuộc sống
đấy thôi. Điều quan trọng mà chúng ta cần nhận thức, đó chính là
cách chúng ta nhìn nhận mọi thứ. Hãy thử tưởng tượng nếu bạn bước
vào một căn phòng tối om, bạn thấy những gì? Bạn sẽ chả thấy gì
cả ngoài một màn đen phủ kín trước mắt - bóng đen ấy sẽ khiến bạn ngần
ngại. Và nếu bạn chỉ nhìn vào bóng tối, nhìn vào những điều tồi
tệ, thì bạn sẽ càng trở nên bi quan hơn và mất đi định hướng cuộc
sống. Bạn mất niềm tin vào những gì mình đang làm, những giá trị
mà bản thân đang sở hữu. Điều đó cũng chẳng khác nào bạn tự tước đi
mọi cơ hội và may mắn đến với mình để rồi cứ mãi chìm đắm trong
hố sâu của sự thất bại. Đó là tình trạng của không ít bạn học
sinh, phản ứng một cách tiêu cực khi nhận được kết quả trượt đại
học. Họ cho rằng mọi cánh cửa tương lai đã khép lại, mọi hy vọng
tiêu tan và không muốn cố gắng nữa. Thậm chí có những bạn còn tìm
đến cái chết, khép lại cuộc đời khi chưa kịp báo hiếu cho cha mẹ chứ
chưa nói gì tới chuyện cống hiến cho xã hội. Nghĩa là, 18 năm cuộc đời của
bạn học sinh đó đã bị ném đi một cách thật vô nghĩa.
Ngược
lại, nếu hướng tới ánh sáng, tới những điều tốt đẹp, bạn sẽ lạc
quan hơn, có niềm tin hơn vào chính mình và những giá trị sống xung
quanh mình. Điều này rất cần thiết để tiếp thêm cho chính mình nghị
lực và tình yêu cuộc sống. Và lúc đó, con người ta có thể biến rủi
thành may, biến họa thành phúc, trong nghịch cảnh vẫn tìm thấy kim chỉ
nam để đến với thành công. Nick Vujicic được sinh ra cùng với một căn bệnh
khiến anh khiếm khuyết cả tay và chân. Nick từng tâm sự rằng “Hoàn cảnh nghiệt
ngã tưởng chừng đã có lúc nhấn chìm tôi. Hơn ai hết, tôi từng muốn tự tử, và đã
từng rất nhiều lần bỏ cuộc. Nhưng cuối cùng, tôi đã can đảm đứng dậy sau hàng
ngàn lần ngã…”. Và rồi, khi đối diện với niềm tuyệt vọng, không gì cứu rỗi hơn
cho Nick bằng khoảnh khắc nhìn thấy một thái độ sống tích cực. Anh đã nói:
“Thường thì chúng ta cứ tự nhủ rằng mình không đủ thông minh hoặc không đủ hấp
dẫn, hoặc không đủ tài năng để theo đuổi những ước mơ. Chúng ta tin những gì
người khác nói về chúng ta, hoặc tự đặt ra những giới hạn cho bản thân. Tồi tệ
hơn, khi bạn tự coi mình là một người vô giá trị, nghĩa là bạn đang đặt ra giới
hạn cho những điều kỳ diệu”. Và điều kì diệu mà Nick đã làm được là chơi bóng,
lướt sóng, bơi lội… và đặc biệt là hơn 1600 bài phát biểu tại các quốc gia khác
nhau. Có thể bạn chưa có được nghị lực và niềm tin như Nick, nhưng bạn cần phải
biết con đường nào mình nên đi và những công việc nào cần phải hoàn
thành để chạm tới cái đích mà mình mong muốn. Đường tới thành công
cũng tựa như cuộc leo núi, bạn hoàn toàn có thể trượt ngã giữa lưng
chừng. Sự lạc quan sẽ kéo bạn đứng dậy, cải thiện niềm tin và tiếp
thêm cho bạn sức mạnh để vững vàng hơn trong cuộc đua tới cái đích mà
bạn hằng khao khát.
Tôi
từng tự hỏi nhiều lần rằng tôn giáo có vai trò gì đối với con người?
Và tôi đã tự tìm được câu trả lời cho chính mình: con người cần một
nơi để gửi gắm niểm tin. Những người theo đạo Tin lành, đạo Kitô thì
cầu nguyện Đức Chúa Jesu, hay người theo đạo Phật thì tin vào đức
Phật, trời đất và thánh thần. Khi họ rơi vào tình thế nguy nan, họ
cầu xin Chúa, xin đức Phật che chở cho họ vượt qua hoạn nạn. Họ cũng
cầu xin hạnh phúc cho những người họ thương yêu. Cũng từ đó mà con
người sống tốt hơn, trân trọng cuộc sống và mở lòng hơn với những
người xung quanh. Xã hội cũng nhờ vậy mà phát triển văn minh và tốt
đẹp hơn. Vậy là, tìm đến với tôn giáo phải chăng cũng là cách để con người
hướng về một thứ ánh sáng tinh thần? Để vượt qua những gì mà bản thân con người
còn chưa hiểu hết…
Không phải ai sinh ra trong cuộc đời này cũng được nuôi nấng và lớn lên trong một gia đình sung túc, đầy đủ. Có những mảnh đời nghèo, có những số phận bất hạnh, có người sớm mồ côi cha mẹ, có những người tàn tật… Nhưng niềm tin vào cuộc sống của họ lại vô cùng mãnh liệt. Câu chuyện về cô bé không tay mơ ước trở thành kỹ sư công nghệ thông tin đã từng được chia sẻ rất nhiều trên các trang mạng và lay động trái tim bao bạn đọc. Cô bé Lê Thị Thắm ở Thanh Hóa không may mắn được sinh ra trên đời bình thường như bao đứa trẻ khác. Em không có tay kể từ khi lọt lòng mẹ và người ta đã từng gọi em là đứa trẻ không giống con người. Nhưng thay vì tủi thân về số phận của mình, Thắm lại sống rất lạc quan. Dù không có tay nhưng em đã xin bố mẹ cho đến trường học hành như bao bạn khác và tự mình tập viết chứ bằng chân. Thậm chí, em có thể phụ mẹ làm việc nhà và còn biết cả vẽ tranh, thêu thùa và đánh máy tính, tất cả đều bằng chân. Cuộc sống của em là những chuỗi ngày đầy nghị lực cố gắng và được thắp sáng lên bởi những ước mơ đẹp và cái nhìn đầy hy vọng về tương lai. Thắm từng nói: “Em thua thiệt mọi người vì không có đôi tay. Nhưng em không nản, em còn có đôi chân và trí óc.” Phải chăng đó chính là sức mạnh đã giúp em cũng như bao số phận ngặt nghèo khác ghi dấu chân trên cuộc đời này?
Không phải ai sinh ra trong cuộc đời này cũng được nuôi nấng và lớn lên trong một gia đình sung túc, đầy đủ. Có những mảnh đời nghèo, có những số phận bất hạnh, có người sớm mồ côi cha mẹ, có những người tàn tật… Nhưng niềm tin vào cuộc sống của họ lại vô cùng mãnh liệt. Câu chuyện về cô bé không tay mơ ước trở thành kỹ sư công nghệ thông tin đã từng được chia sẻ rất nhiều trên các trang mạng và lay động trái tim bao bạn đọc. Cô bé Lê Thị Thắm ở Thanh Hóa không may mắn được sinh ra trên đời bình thường như bao đứa trẻ khác. Em không có tay kể từ khi lọt lòng mẹ và người ta đã từng gọi em là đứa trẻ không giống con người. Nhưng thay vì tủi thân về số phận của mình, Thắm lại sống rất lạc quan. Dù không có tay nhưng em đã xin bố mẹ cho đến trường học hành như bao bạn khác và tự mình tập viết chứ bằng chân. Thậm chí, em có thể phụ mẹ làm việc nhà và còn biết cả vẽ tranh, thêu thùa và đánh máy tính, tất cả đều bằng chân. Cuộc sống của em là những chuỗi ngày đầy nghị lực cố gắng và được thắp sáng lên bởi những ước mơ đẹp và cái nhìn đầy hy vọng về tương lai. Thắm từng nói: “Em thua thiệt mọi người vì không có đôi tay. Nhưng em không nản, em còn có đôi chân và trí óc.” Phải chăng đó chính là sức mạnh đã giúp em cũng như bao số phận ngặt nghèo khác ghi dấu chân trên cuộc đời này?
Hướng
về Mặt trời, về phía những điều tốt đẹp là một tư tưởng tích cực
nhưng chỉ bấy nhiêu thôi chưa đủ để con người có thể vươn tới cái
đích mình mong muốn. Niềm tin và sự lạc quan chỉ là một yếu tố tinh
thần thúc đẩy con người trong cuộc sống. Để làm nên thành công, ta
cần có những yếu tố tinh thần khác, cũng rất cần những năng lực thực
tế trong cá nhân mình. Một con người muốn đi đến cùng của sự hoàn hảo
và vinh quang phải có trí tuệ, hiểu biết, khả năng hành động và sự
linh hoạt giữa những chuyển biến xã hội. Nếu niềm tin không đi kèm
hành động thì chỉ là một niềm tin chết. Và bản lĩnh, nghị lực,
niềm đam mê, những ước mơ cháy bỏng cũng là điều thiết yếu trên chặng
đường vươn tới thành công vốn luôn có những gian nan, hiểm nguy và
thất bại rình rập. Và đôi khi, hoàn cảnh cũng là một yếu tố quan
trọng, thậm chí mang tính quyết định. Con người cần biết lựa thời,
đón nhận những thời cơ mà cuộc đời ban cho ta. Con người nếu chỉ bỏ
quên một yếu tố thôi cũng không bao giờ có thể đạt được ý nguyện
của mình.
Tôi
từng có may mắn được tham gia một chương trình tình nguyện đến thăm
một cụ già do Hội Từ Tế của tỉnh giới thiệu. Trước khi đi, tôi đã
nghĩ hẳn đó là một cụ già nghèo khó và ốm yếu lắm đây. Nhưng khi
đến nơi, tôi cảm thấy khá ngạc nhiên. Cụ quả là già và nghèo thật
nhưng không hề ốm yếu chút nào mà lại còn nồng nhiệt đón tiếp
chúng tôi. Tôi cảm thấy mủi lòng cho cụ, nhưng ngược lại, cụ lại nói
cười rất nhiều, có khi còn nhiều hơn cả mấy đứa học sinh chúng tôi.
Tôi cảm nhận trong cụ một niềm lạc quan, ở cái tuổi gần đất xa trời
vẫn luôn cố gắng sống một cách tích cực nhất. Nhìn lại bản thân
mình, tôi lại thấy mình quả là đã giận dỗi cuộc sống quá nhiều
rổi! Tôi cần phải mở lòng mình và học cách sống tích cực hơn. Và
bạn cũng vậy, hãy luôn lạc quan trong cuộc sống, để cảm nhận tình
yêu thương mọi người dành cho, để cảm nhận cuộc sống vẫn còn giấu ta
nhiều điều lắm, nó đang đợi ta khám phá đấy! Tương lai vẫn luôn đợi
ta, hãy luôn lạc quan nhìn về ánh sáng nơi cuối con đường nhé!
Copy ghi rõ nguồn.