Gấp lại những trang kịch của Nguyễn Huy Tưởng, tôi
nhận thấy Vũ Như Tô quả là một người thiếu thực tế. Dường như ông đã mơ tưởng tới
một tầm quá cao về một Cửu Trùng Đài nguy nga mĩ lệ mà quên rằng còn có biết
bao mảnh đời lầm than trong xã hội đang cần ngân khố để cải thiện cuộc sống.
Cái đích lớn lao như vậy, thực tế, phải xuất phát từ những điều nhỏ bé là sự đóng
góp và ủng hộ, dù chỉ là một xu, của nhân dân cũng như lợi ích dành cho
chính họ. Như Fran KA Clark từng chiêm nghiệm: Ai cũng muốn làm điều gì đó rất
lớn lao nhưng lại không nhận ra rằng cuộc sống được tạo thành từ những điều rất
nhỏ.
Muốn là những khát vọng, đích đến mà mỗi người tự lựa
chọn cho chính mình. Những học sinh như tôi thì mong muốn mình sẽ đỗ vào trường
đại học mà mình mơ ước, bác nông dân thì mơ tới một mùa màng bội thu hay những
người nghèo thì mơ tới một cuộc sống đủ cơm ăn áo mặc ... Mong muốn của con người
là vô tận và trong cuộc sống xung quanh ta có nhiều người ấp ủ trong mình những
điều lớn lao. Đó có thể là một khát vọng lớn, thành tựu lớn hay một dấu mốc lớn
có thể khiến con người đổi đời. Nhưng một cái cây lớn lên từ một hạt mầm nhỏ
bé, biển cả là sự hội tụ của vô vàn những giọt nước. Cái nhỏ làm nên cái lớn
lao, vĩ đại. Những điều nhỏ bé có thể là điều bình dị đời thường, những điều
vụn vặt ít được chú ý hay những gì giản đơn của cuộc sống. Từ đó chúng ta cần
nhận thức một điều rằng mọi cái lớn lao trên đời đều bắt nguồn, được làm nên từ
cái nhỏ bé. Và bên cạnh cái lớn vẫn luôn tồn tại những điều nhỏ bé cần được
quan tâm.
Điều nhỏ bé lại có thể làm nên cái lớn lao ư? Thật vậy,
có thể bạn không tin nhưng đó là một quy luật tất yếu của cuộc sống. Thực tế đã
chứng minh điều đó và chúng ta cần nhận thức được tầm quan trọng của cái nhỏ. Nếu
nhìn lại chặng đường lịch sử của đất nước, bạn sẽ thấy vận mệnh của Tổ quốc ta
được làm nên từ sự hi sinh của những người lính. Họ không chỉ đổ máu trên những
chiến trường khốc liệt mà còn hy sinh cả tuổi trẻ, hạnh phúc gia đình, hạnh
phúc lứa đôi ... cho sự nghiệp dân tộc. Có những nỗi đau không thể diễn tả thành
lời và dù sau này, khi đất nước đã hòa bình, cuộc sống của họ vẫn tiếp tục nhức
nhối bởi những di chứng và nỗi đau chiến tranh không thể chữa lành. Hay như người
nông dân làm lụng quanh năm vất vả trông mong có một mùa bội thu với những cánh
đồng lúa vàng tươi trải dài tít tắp. Họ không chỉ biết
Trông trời trông đất trông mây
Trông mưa trông nắng trông ngày trông đêm
mà còn nhờ vào đất đai phù sa màu mỡ và những hạt mầm
tốt. Ai có thể đo được nỗi cực nhọc của người nông dân trong những ngày đông
tìm đủ mọi cách bảo vệ lúa khỏi cái giá lạnh và sương muối ngoài trời? Cả những
ngày làm đồng trưa chỉ được nghỉ vài chục phút cho ngớt mồ hôi. Điều nhỏ bé, tưởng
chừng như thật vô vị lại là những điểm nhấn trong bức họa thành công của đời
người.
Nếu như ta cứ mải miết sống
mà quên đi những điều nhỏ bé, ta dễ bị choáng ngợp trước cái lớn. Khi đó, ta sẽ tự ti, mất đi
niềm tin vào chính bản thân mình, và không dám bắt đầu hành động, không dám
đứng dậy sau một lần vấp ngã. Cuộc sống khép lại với hai chữ vô
nghĩa. Thậm chí, dù ta có quyết tâm hành động thì cũng sẽ không
biết bắt đầu từ đâu. Cuộc sống cho ta nhiều sự lựa chọn tựa như một
mê cung. Quên đi những mẹo vặt, ta sẽ bị lạc giữa những lối đi đó.
Điều đó cũng tương tự như việc ta sẽ không thể đưa ra một định hướng
chính xác cho quá trình hành động của mình và cuối cùng ta không hoàn
thành được việc gì cả. Nhiều người trong chúng ta thường không thích làm
những việc nhỏ nhặt, bởi vì họ nghĩ rằng làm những công việc “không chút tiếng
tăm” ấy sẽ chẳng làm cho bạn thăng tiến nhanh chóng trên con đường sự nghiệp.
Thế nhưng nếu không làm những công việc nhỏ nhặt như vậy, chắc chắn bạn sẽ chẳng
bao giờ biết mình có thể làm được gì và tìm cho mình một vị trí thích hợp trong
cuộc sống. Ngược lại, với những người nhận ra tầm quan
trọng của sự tồn tại của những điều nhỏ bé trong cuộc sống thì họ
lại khá tự tin và dám thử thách. Bill Gates là một trong những
trường hợp như vậy. Nếu chỉ nhìn vào việc ông bỏ học tại ngôi trường
danh tiếng Harvard để theo đuổi đam mê của mình thì nhiều người sẽ
nghĩ ông quả là một người mạo hiểm. Vâng! Ông thực sự là một con
người mạo hiểm và ưa thử thách, nhưng việc bỏ học đó không phải là
một phút ngẫu hứng mà nên. Niềm đam mê của Bill Gates hình thành từ
khi ông còn là một cậu học sinh trường trung học Lakeside, ở cái thời
mà chả mấy ai biết máy tính là cái gì cả. Ông đã gây dựng cả một
đế chế Microsoft từ cái niềm đam mê nhỏ ấy, từ việc tạo phần mềm
lập thời khóa biều cho cả trường và từ những bản hợp đồng nhỏ
nhặt đầu tiên của cậu học sinh mười lăm tuổi. Nếu bỏ qua những cái
đó, liệu Bill Gates có được như ngày hôm nay?
Bên cạnh cái lớn còn có cả những điều nhỏ
bé đáng trân trọng. Thực tế, cuộc sống tạo nên từ những vấn đề
trọng đại và vấn đề nhỏ nhặt đời thường, cả thành tựu vĩ đại và
việc làm nhỏ bé. Cũng như một bữa ăn lớn không chỉ có món sơn hào
hải vị mà còn có sự góp mặt của các gia vị như muối, đường hay mù
tạc nữa. Chúng ta cần thấu hiểu và trân trọng giá trị của những
điều nhỏ bé trong cuộc sống bởi nếu thiều hụt chúng, ta sẽ khó có
được một niềm vui trọn vẹn, một cuộc sống hoàn hảo, hạnh phúc đủ
đầy. Trong cuộc sống của chúng ta ngày nay không thiếu những trường
hợp như vậy. Cuộc sống ngày càng hối hả vội vã và con người nhiều
khi bị cuốn theo những đam mê, suy nghĩ, mục đích của riêng mình hay
lạc vào giữa dòng đời nổi trôi đầy cạnh tranh và cũng nhiều thị
phi. Người ta quên mất rằng họ có một bữa tối để sum họp, một gia
đình để thương yêu, có những người bạn và người thân để san sẻ. Con
người làm nên thành tựu lớn thì thật đáng ghi nhận, nhưng nếu vì nó
mà bỏ quên đi gia đình, bè bạn thì lại trở thành vô cảm. Đó đã,
đang và sẽ là nguyên cớ khiến nhiều gia đình tan vỡ, những mối quan
hệ tình thân ngày càng bị bẻ cong, mất đi giá trị đích thực. Làm
sao quên được câu chuyện một gia đình kia con cái có nhà cao cửa rộng
ở giữa lòng Thủ Đô mà để người cha già ốm yếu nằm ngoài cửa nhà,
rồi những câu chuyện có thực về việc con cái đùn đẩy nhau trách
nhiệm chăm sóc bố mẹ già. Chỉ biết quan tâm đến sự nghiệp lớn mà
bỏ quên những điều nhỏ, bức tranh cuộc sống của mỗi người chắc chắn
sẽ thiếu đi mất cái hồn của nó.
Cái lớn đôi khi còn khiến con người ta trở nên
ảo tưởng và xa rời thực tế. Khi đạt được một thành công lớn hay tạo
được một dấu ấn, ta dễ cho mình là hơn người. Và không ít trong số
những giá trị lớn đó là những giá trị ảo mà bởi ta tưởng tượng ra
bởi tham vọng quá nhiểu. Ở Việt Nam hiện tại có không ít những ca
sĩ, người mẫu nổi tiếng bởi những thứ không đâu. Có khi chỉ là “vô
tình” tiết lộ về cuộc sống của một nghệ sỹ khác, gợi được sự tò
mò, hiếu kỳ của báo chí mà trở thành nối tiếng và rồi họ vô tư
xuất hiện tại các sự kiện và tạo dáng chụp hình. Trà Ngọc Hằng,
tuy chỉ được vinh danh hoa hậu tại một cuộc thi không mấy tiếng tăm là
Hoa hậu hoàn cầu lại tự tin cho rằng: “tôi mà không đẹp thì cả làng
người mẫu ai đẹp bằng tôi”. Để rồi sau đó, người ta lại dành cho cô
những lời lẽ chẳng mấy hay ho. Phải chăng hào quang lớn quá khiến
nhiều người ảo tưởng và mở đầu cho những thất bại sau này của họ?
Fran KA Clark đã đưa ra một suy ngẫm thật xác đáng
về thực tế cuộc sống. Mọi thành quả vĩ đại đều xuất phát từ
những cái nhỏ và bên cạnh những cái lớn không thể thiếu những điều
nhỏ bé như vậy. Câu nói cũng là một lời khuyên về cách sống và con
đường đi cho mỗi người. Ta cần có những khát vọng lớn lao để có thể
vươn đến những điều tốt đẹp, những thành công rực rỡ. Nhưng ta cũng
không thể bỏ quên những miếng ghép nhỏ, bình thường bởi dù lớn hay
nhỏ, cuộc sống của chúng ta sẽ trọn vẹn hơn nếu có đầy đủ những
miếng ghép.
Cuộc sống không phải là một câu chuyện cổ
tích, bỗng dưng xuất hiện một phép màu biến mọi thứ trở nên tươi
đẹp và hoàn hảo. Và ngay cả trong câu chuyện cổ tích “Cây tre trăm
đốt”, trên đời này chẳng có cây tre nào trăm đốt cả mà chỉ có cây
tre được ghép lại từ một trăm đốt tre mà thôi. Cuộc đời học sinh của
tôi cũng được làm nên từ những năm tháng cắp sáng đến trường, những
đêm thao thức vì những bài tập khó chưa giải xong, từ niềm hứng thú
với các môn học. Tôi đã tự hỏi mình rất nhiều rằng nếu trước đây,
tôi bỏ qua mất niềm hứng thú với môn Tiếng Anh mà chỉ sống với quan
niệm “chỉ có theo chuyên tự nhiên thì bạn mới chứng minh được mình
giỏi” thì giờ này tôi đang ở đâu? Vẫn ngôi trường chuyên này hay vẫn
băn khoăn đi kiếm cho mình một môn học yêu thích, một lý tưởng nào
đó? Bạn hãy khát khao, ước mơ lớn nhưng đừng bỏ quên những giá trị
bé nhỏ xung quanh mình để một ngày nào đó, bạn không phải thở dài
và nuối tiếc.