Mới
đầu tháng trước, tôi còn háo hức đến lễ tốt nghiệp, được mặc áo dài chụp ảnh với
bạn bè. Vậy mà đến giờ phút này, cảm xúc ấy biến đi đâu hết, tôi chỉ muốn thời
gian chầm chậm thôi, để tôi được lưu giữ từng khoảnh khắc cuối cùng bên bạn,
bên mấy con nhóc suốt ngày chọc khoáy tôi, bên những cô bạn ngồi trong giờ cứ chốc
lát lại tung tóc tôi lên, bên mấy đứa dở hơi cứ đến giờ ra chơi lại điên loạn
hát và nhảy. Cả lớp biến thành một cái trại từ lúc nào không hay.
3
năm đã trôi qua rồi đó! Tôi vẫn còn nhớ nguyên vẹn cảm giác lần đầu tiên đặt
chân vào trường cấp ba. Trường chuyên của
tỉnh có khác, rộng thế. Ôi nhưng mà lớp mình ở tận tầng bốn cơ ==. Những
khuôn mặt hớn hở sau một tháng hè chơi bời xả láng sau thi cấp ba. Có bạn còn
nhận ra tôi ít nhiều đã khỏi bệnh dị ứng, xúc động thế! Có những bạn ở huyện
lên, có vẻ rụt rè, ít nói, ngồi ở cuối lớp. Có những bạn ở trường cấp hai khác
từng chạm mặt khi đi học thêm rồi. Tuy trường mới, lớp mới những vẫn là cảm
giác thân quen tíu tít. Rồi hồi hộp chờ cô giáo mới, rồi mong ngóng cô giáo dạy
chuyên Ai, ai sẽ dạy mình ba năm tới
đây?? Rồi cuối buổi ra về với một chồng sách giáo khoa, một chồng vở ...
Mùa nắng đầu tiên ở trường.
3
năm cấp ba này, có lẽ là những tháng ngày học trò tôi nhớ nhất! Chỉ ba năm, có
biết bao điều xảy ra xung quanh cũng như những sự thay đổi của chính tôi. Lớp
10, tôi tìm được cho mình một người bạn thân thiết, rồi hai đứa cùng nhau tìm
kiếm sự hoàn thiện cho chính mình. Tôi tự tin hơn rất nhiều, đã bạo dạn hơn đứng
trước cả lớp, rồi toàn trường mà hát mà nhảy. Cũng những năm tháng đó, tôi tìm
cho mình những ước mơ, và những người bạn của tôi, luôn sát cánh bên tôi, dù
đôi khi thấy tôi lảm nhảm nhiều quá, không hiểu gì nhưng vẫn động viên tôi cố gắng.
Có vui, cũng có buồn. Tôi vuột mất cơ hội du học, trượt ra khỏi đội tuyển học
sinh giỏi, cố nèn lòng không bật khóc khi nghe cô giáo đọc tên những bạn sẽ
tham gia kỳ thi. Cô bạn thân bên cạnh nắm chặt lấy tay, mắt nó dưng dưng. Chỉ mới
đó thôi, vậy mà vài tuần sau hai đứa đã cãi nhau, rồi giờ thì cũng chả buồn nói
với nhau câu nào. Ôi những vui buồn, ba năm qua tôi thấy cuộc đời không bình lặng.
Ba năm qua tôi thấy con người cảm xúc phức tạp đến nhường nào. Ba năm, tôi hiểu
mình, hiểu người hơn. Ba năm, tôi nhận thức được mình phải cố gắng nhiều thế
nào để hoàn thiện bản thân, trải nghiệm cuộc sống, để mà trưởng thành.
Ba
năm trôi đi, tôi trưởng thành hơn và tôi thấy vui vì điều đó. Nhưng mà ba năm cấp
ba sắp trôi qua rồi, tôi không chắc mình sẽ khóc, nhưng tôi luôn thấy nao nao
trong lòng, khi mà chợt ngồi lặng yên trong lớp nhìn và ngẫm về bè bạn, ngẫm về bản
thân mình. Sẽ lại chia tay, mỗi đứa một trường, mỗi đứa một nẻo. Cuộc đời sao
tránh được những buổi chia ly! Sau này gặp nhau trên đường, có nhận ra nhau nữa
không? Có chào nhau được một tiếng? Có nhớ ngày xưa mày đánh tao suốt ngày, rồi mày
giấu đồ của tao đi, ôi cái trại điên này? Tôi mường tượng ra nhiều thứ,
nhưng rồi thấy mệt mỏi, những điều này không nói trước được, nó chập chờn quá.
Thế đấy! Ta cứ trường thành lên, rồi ta mới thấy lưu luyến tuổi học trò vô tư
nghịch ngơm đến nhường nào! Ngày chia tay ơi, đến chậm thôi, chạy chậm thôi, lững
lờ thôi!! Cho tôi xin một chuyến đò đưa trong mười hai ngày tới, để tôi ôm hết
những kỷ niệm, những khoảng khắc với lớp tôi, bạn tôi, thầy tôi, cô tôi. Ôi
ngày chia tay! Ta chỉ biết thở dài ...
Tặng
những người bạn và tất cả những học sinh cuối cấp
Chiếc
lá đầu tiên
Tác giả: Hoàng Nhuận Cầm
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài ca đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!”
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên
Tác giả: Hoàng Nhuận Cầm
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài ca đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!”
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên